- Tên này vừa trên bãi vàng về. Bác Thảo Dân tỏ ra chẳng thể nào tin nổi cái nhà vệ sinh trị giá bằng cả ngôi trường hay một trạm xá dưới chân núi Hài.
Sướng tê rốn. Tôi giữ mấy cái ao nuôi ba ba này cho gã Út. Người đô thị họ văn minh như thế. Ruộng vườn. Bác Thảo Dân lắc đầu không hiểu. Họa có dát vàng? Lão Cò cười ngất ngưởng phẩy tay: - Đó là nhà vệ sinh đúc bằng thép. Nhận lời bán cho nó.
Đấy. Ở mảnh đất nghèo khó này. Thế đấy. Tỉnh nào cũng xây cổng chào tiền tỷ để chào đón du khách. Các tỉnh khác rồi cũng sẽ học theo. Mới đây huyện Đông Anh đề xuất xây 22 cái. Ở tỉnh thành sướng như vậy. Nếu nó mua thật thì sao? Khi đó mình lại bảo không bán thì hóa ra tuồng con nít à? Thôi lão ạ. Bác thử đưa cái giá trời đất ơi xem nó bảo sao? Bác Thảo Dân lắc đầu: - Ba Khựa nhiều âm mưu lắm.
Ao chuôm chắc chưa bán nổi một tỷ. Người ta gọi là “chuồng học”. Trên thành phố tiện lợi khôn xiết.
Bác đã nghe nói cái nhà vệ sinh ở tỉnh thành giá cả tỷ đồng rồi chứ? Đấy. Cần thứ gì nhấc điện thoại a - lô một cái. Lão Cò cười khẩy: - Tôi đoan với bác. Người tỉnh thành đi vệ sinh trong những nhà tiền tỷ. Học sinh phải đu dây qua suối như lũ khỉ. Người tỉnh thành người ta sướng thế nhưng. Quận Cầu Giấy đề xuất xây 22 cái. Thằng Út sẽ chẳng bao giờ về sống dưới chân núi Hài này đâu.
TP Hà Nội dự kiến xây 14 nhà vệ sinh khu vực nội ô. Ngay chuyện đi vệ sinh cũng sướng như Tiên. Dân miền núi chúng ta sao khốn khổ thế hở lão? trường học nhiều nơi rách nát như cái chuồng trâu.
Gã Út chắc gì về núi Hài mà bác tính giữ lại mấy cái ao ba ba. Mọi thứ đều thiếu thốn. Chắc lão Cò vẽ ra cái nhà vệ sinh đó để lòe bác? - Thế cái nhà vệ sinh ấy xây dựng ở đâu vậy? - Dạo này bác không chịu đọc báo nên không biết rồi. Giống như xây dựng cổng chào. Sao cái nhà vệ sinh làm đến một tỷ. Trung bình mỗi cái nhà vệ sinh trị giá 1 tỷ đồng. Vậy sao người ta lại đi làm những cái nhà vệ sinh tiền tỷ như vậy? Gọi những nhà vệ sinh ấy là nhà vệ sinh kiểu gì? - Theo tiếng nói đương đại là WC 5 sao.
Câu trộm ba ba rồi lấn chiếm không được thì nó bày chuyện mua ao của mình. Chắc là kiếm được nhiều “củ” muốn mô tả với xóm làng đây. Khiến lão Cò bực mình: - thứ dân như bác thì hiểu thế quái nào được.
Các quận khác chắc cũng dự kiến xây vài chục cái ở nơi công cộng. Đặt ở nơi công cộng cho mọi người đi đường giải quyết nỗi bức bách.
Đâu úi xùi như người dân miền núi chúng ta. - Lão có nói khoác không đấy? Cả cơ ngơi nhà tôi đây. Sống trên đô thị chả biết thế nào đâu. Vài phút sau người ta mang đến ngay. Bác Thảo Dân lắc đầu thở dài: - Vậy thì chắc tên Út không muốn về quê rồi.