Hình như, làm vậy thì nhẹ lòng hơn
Tôi ở lại, Hà Nội trống trải, quê nhà cũng trống trải, hoa mí tan tác trong gió bão… Nước mắt bắt đầu rơi cho những ngày tháng xa nhau. 17… sao dại khờ, hồn nhiên. Chúng tôi đã từng yêu nhau như thế, năm cả hai 17 tuổi. Phải suy nghĩ lại về mối quan hệ với Ngân đang dần trở thành tuyệt vọng. Rồi cũng chẳng biết ra sao. Sau đại học, Ngân tiếp kiến ở lại học cao học. Đúng là dấu vết của tình ấy vẫn còn, vẫn nằm đâu đó trong một góc khuất của trái tim tôi.
Thời gian luôn có câu đáp xác đáng. Đẹp và ám ảnh đến nỗi sau này dù đã lạc vào khói bụi phố phường, chợt thấy một mảnh trăng non, lòng lại nhoi nhói những kỷ niệm… Rồi hai đứa lớn lên, cùng rời xa quê vào đại học. Nghĩ rằng mọi thứ trong quá khứ đã ngủ yên. Chỉ biết cứ đi, cùng sẻ chia và cùng nhìn về phía trước. Cuối mỗi tuần Ngân lại lóc cóc đạp xe sang trường tôi.
Ấp úng, thẹn thùng, bối rối, hai tay Ngân cứ tự đan vào rồi lại tháo ra, cảm giác rất thừa thãi. Và tôi, ưng ý một ngã rẽ khác cho cuộc thế. Tôi bắt đầu phải nhìn mọi việc thực tiễn hơn. Cứ lặng lẽ dần, thưa thớt dần những cánh thơ từ phương trời ấy để rồi rút cục hai đứa bặt tin nhau.
Rồi rất lâu sau mới thốt ra được: mình… mình… rất thích ấy.
Ra trường. Dưới gốc cây mí ấy, trong đêm trăng huyền ảo, Ngân lần đầu tiên nói lời yêu. Có nhẽ luôn là vậy: không thể nào xóa hết vết tích của mối đầu đuôi trong tim những kẻ yêu nhau… Đinh Thùy Hương. Chỉ vậy thôi mà rét mướt biết nhường nào… Tưởng cứ vậy, mãi hạnh phúc với tình yêu đầu đời ngập màu hồng ấy, nhưng bất thần vào năm thứ ba đại học, Ngân nhận được học bổng du học.
Màu hồng thời sinh viên chỉ còn trong quá cố. Thích không phải là yêu nhưng cả hai đều hiểu. Đêm ấy, dù trăng mờ ảo, nhưng dường như nó là đêm trăng đẹp nhất trong lòng hai đứa.
Không một câu chia tay và một lời chào tạm biệt. Biết bao lo lắng toan tính cho một cuộc sống mới.
Tình tinh khiết đã nâng đỡ hai đứa trong khát vọng của tuổi đôi mươi. Những khó khăn của ngày ấy tuồng như chẳng là gì cả. Giờ nghĩ về Ngân, trong cái màu tím biếc của hoa mí nơi mình đã lớn lên, lòng tôi không khỏi bồi hồi.