Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Cô bé X không mới nhất có ở nhà.

Đọc mê mãi

Cô bé X không có ở nhà

Vì đoán đấy là thư hồi âm của thầy Hùng. Về dòng sông Hương thơ mộng. Bó tay! Mà khi ấy tôi làm gì biết được về sự hư cấu trong văn học. Cũng chưa thấy bưu tá vào hẻm này bao giờ… Tôi đuổi theo và gọi to. Các ngôi trường ở gần nhau nên ngay từ cấp I tôi đã lân la làm quen với mấy thầy cấp III.

Và tôi lãnh việc tìm lúa cho chúng. Mỗi khi có chuyện vui. Tôi tái bút nhờ thầy tìm giúp nhà một cô bé tên X. Tôi hồi hộp bóc thư. Viết xong. Một cánh thư màu xanh. Thế mà nó đã đi theo tôi cho đến hiện giờ. Có thể gọi đấy là vốn văn chương thầy cho tôi. Có người không rành tiếng Việt.

Thích âm nhạc và hát khá. Song kỷ niệm chính của tôi với thầy Hùng là ở chuyện khác. Đạp đi gần cuối xóm tôi mới biết và đuổi theo mướt mồ hôi. Ở đường…. Lãng mạn lung linh như chuyện cổ tích. Hiểu về sự hư cấu và sáng tác văn chương. Tôi mê sách. Chú ấy qua khỏi nhà tôi. Không có thầy. Gửi đi và hồi hộp chờ đợi… Vào một ngày đẹp trời.

Về nhà. Thầy nuôi mấy con chim bồ câu. Thầy Trịnh Xuân Hùng là thân thiết với tôi nhất. Khêu gợi trong tâm hồn con trẻ những cảm xúc đẹp đẽ. Ấm êm… Sau đấy ít lâu. Người bưu tá đạp xe lọc cọc vào xóm nghèo hỏi thăm tên tôi.

Huých nhất là chuyện về cô bé X mà tôi nhờ tìm. Phường…. Thành phố Huế. Mỗi lần nhớ lại chi tiết này tôi tự cười một mình. Tôi cũng không thường đến khu công thự cũ ấy nữa. Một cô bé xinh đẹp mà tôi biết… ở trong sách của Nhà xuất bản Kim Đồng. Thầy Hùng cưới chị Hương và chuyển về ngoài ấy dạy.

Tôi biết khi người đàn ông đang yêu là như thế nào. Hỏi và trao cho tôi cánh thư cũng màu xanh tuyệt đẹp có hình vẽ chiếc máy bay ở trên.

Và tôi được mượn bất cứ sách nào về đọc. Nhìn tôi mỉm cười. Cũng là giáo viên (nhưng dạy tiếng Nga) ở trường trung học ngoài Huế.

Thầy nói cô bé X đã đi đâu đó không có ở nhà. Tôi hí hoáy viết cho thầy một lá thư. Rồi thầy giã từ tôi trong một ngày đầu mùa hè. Đúng là thầy Hùng hiểu tâm lý con nít. Cánh thư trước hết của tôi. Nguyên do là bởi chứng ghiền đọc sách của tôi. Thầy Hùng kể đủ thứ chuyện ngoài ấy. Chú phát thư dừng xe. Mà mấy ông nghiêm đường cấp III thì có nhiều sách nhất. Để cười một mình như ngày xưa thầy từng làm.

Thầy thường đàn hát nghêu ngao những bản tình khúc. Đơn giản vì xóm tôi ở hồ hết là bà con người Khmer. Tôi cẩn thận bỏ cánh thư vào một phong bì màu xanh. Luôn thiếu sách đọc. Mấy con chim bồ câu thầy Hùng đã thả tung lên trời xanh trước lúc ra đi… Sau này.

Song tôi vẫn thú nhận với sự “hợp tác” của thầy dệt nên câu chuyện lãng mạn về cô bé X. Khi học lên cao. Về ngôi trường cổ kính nơi chị Hương dạy. Và cũng bởi chính mấy ông thầy đơn thân xa nhà buồn hiu rất thích có trẻ thơ bầu bạn khi rời bục giảng. Cao ráo. Tôi viết về mấy con chim bồ câu và hỏi thăm về chị Hương.

Minh họa từ internet Thầy Hùng trắng trẻo. Buồn cười nhất là ở cuối thư. Khi ấy. Và nói nhỏ với tôi về chị Hương. Mà vùng này khi ấy lúa nhiều. Và đường vào nhà cô ấy cũng rất đẹp… Sau này. Về cảnh trí ngoài ấy - nơi mà tôi biết nhiều qua sách.

Lần đầu. Trong đó. Tôi viết ra và mong sao thầy Hùng đọc được. Cũng chẳng mấy ai biết họ tên thật của tôi. Ba lô túi xách lên đường… Mấy ngày sau đó.