Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Lão nông lập ngày hôm nay bảo tàng tư gia.

Củ sắn”

Lão nông lập bảo tàng tư gia

Hay máy đạp nước.

Bà Nguyễn Thị Thứ. Có thể thấy một số vật dụng rất đặc biệt. Sau ngày giải phóng. Dòng họ mà thôi”. Ông từng bỏ tiền túi 1 triệu đồng mua lại chiếc chuông nhỏ của một gia đình ở Hải Lăng (Quảng Trị) hoặc bộ đồ ăn trầu bằng đồng xưa có tổng trị giá tương đương.

Ảnh hưởng rất lớn đến đời sống sinh hoạt và việc học tập của con em làng La Chữ. Thành ra để có tiền mua lại các hiện vật nông cụ lão phải “cân đong đo đếm” rất tường tận. Thấy việc của ông làm giúp ích cho dân. Được bao lăm ông đi mua đồ về chưng trong tủ. Nhớ về cội nguồn cha ông. Để giúp cha thỏa chí ham.

Mua đất đá. Có cả khách Tây vô đây họ ưng coi cái ni. Mũi đạn. Đó là con đường được làm từ kinh phí của nhiều người mà người trước tiên thủ xướng là ông Trần Hữu Hám. Ông Hám nói. Ông phải rời nhà đi làm đường suốt 10 năm ròng.

Cỏ… Bên trên có hai lỗ thông hơi. Dây khoai. Chẳng lo ngơi nghỉ dưỡng già.

Đèo Phú Gia… vèo vèo. Tức là thiếu khí. Mỗi tháng ông Hám bỏ ra 2 ngày (ngày 1 và 15 Âm lịch) dùng búa tạ đập nát tuốt luốt các tảng đá to tướng trả lại mặt bằng cho lòng đường. Nhiều lần xã yêu cầu tuyên dương và chi trả lương nhưng ông không chịu. Đó là thứ thân thuộc trong chiến tranh với nhiều người. Về cửa Tư Hiền. Chiếc xe tăng làm bằng vỏ đạn. Cối giã gạo. Ngôi nhà nhỏ của ông giờ đã trở thành nơi tham quan du lịch miễn phí cho nhiều du khách trong và ngoài nước.

Nắp phủ gộc tre. Lập bảo tàng để con cháu nhớ mình Địa chỉ nhà ông Hám ở ngã ba làng La Chữ. Nhiều người. Con đường vào thôn La Chữ rút cuộc cũng hiện hình. Khoe mấy thứ mới mua được. “Ngó rứa mà hay. Qua đêm. 18 năm ròng ông đi khắp miền quê xứ Huế có khi ra tới Quảng Trị để sưu tầm các mô hình về cái cày. Hai ông bà có với nhau tất thảy 9 mặt con nên cuộc sống rất khó khăn.

“Mình làm việc tức là để đền ơn quê hương đã cưu mang gia đình trong những ngày miếng cơm còn xen lẫn với canh rau.

Cực không kể xiết. Những ngày mưa lấy xẻng làm rãnh thoát nước. Lớp trẻ như anh chị chắc là không biết. Cụ trầm mặc: “Tui làm theo căn hầm cũ ở nhà tại làng La Chữ. Minh Ngọc. Qua gần 10 năm cùng chung sức đồng lòng.

Hầm bí mật. Ông lập gia đình với bà Nguyễn Thị Thứ. Danh toại” ông mới yên lòng tìm thú vui riêng cho mình. Tui hay càm ràm vì ông cứ lo việc không đâu.

Nhiều lúc thấy việc làm của cha mình “chẳng giống ai” mấy đưa con ra can ngăn nhưng ông nằng nặc không chịu. ” Ông Hám cũng san sớt thêm: Sau này ông muốn hiến tặng các hiện vật mà ông có được cho bảo tàng Thừa Thiên - Huế. Tiếng lành đồn xa

Lão nông lập bảo tàng tư gia

Trăn trở mãi ông Hám vẫn không nghĩ ra cách nào để người dân quê mình bớt khổ khi đi lại trên tuyến đường này. Ngày trước. Tui “phỏng lại” lớp trên bằng cỏ mượt. Sau nhiều tháng làm đường không biết mỏi mệt. Con trâu. Người làng vẫn bảo ông là lão nông chơi sang. Nhìn vào bộ sưu tập. Đến lúc này mọi người mới nhận ra những việc ông Hám làm quả thực rất hữu ích nên cũng tham gia làm cùng ông.

Phải làm lỗ thông hơi to hơn. Lão nông hiệp nghĩa Ông Hám bên cạnh bảo tàng nông cụ của mình tại ngã ba vào làng La Chữ Từ trung tâm xã Hương Chữ ra quốc lộ 1A để vào Huế duy chỉ có một con đường ở ngay ngã ba La Chữ.

Thị xã Hương Trà - lôi cuốn rất nhiều du khách đến tham quan Sau khi hoàn tất nhiệm vụ công nhân ở chiến khu Dương Hòa.

Một con đường cấp phối rất đẹp làm cho liên lạc đi lại của người dân trong thôn thuận tiện hơn. Có hôm tối mò mò không thấy. Ông về cười trừ. Ông nói: “Mình phải làm việc này không chỉ vì niềm ham mê của bản thân mà còn muốn lưu giữ cho đời con cháu mai sau. Còn những món đồ trong gia đình này là niềm vui tuổi già.

Cách đây 12 năm. Dưới đặt ngọn đèn. Cả nhà choàng đi tìm. Làm trước năm 1975. Tình cờ nhìn thấy tấm hình của hai cô con gái là chị Trần Thị Lê và Trần Thị Năm vừa học bài vừa đạp nước vào ruộng treo ở một phòng tranh tại đường Phan Đăng Lưu đã thôi thúc ông tìm lại những kỷ vật một thời “thắt lưng.

Năm có đứa con thứ 4. Bên dưới là thùng đạn rỗng. Ông kể: Một lần vào Huế. Người nào không trực tiếp dự được thì góp tiền mua nguyên vật liệu.

Dạng hình của một con đường bắt đầu hình thành. Tuyến đường này xuống cấp trầm trọng. Liên tiếp trong 10 năm từ năm 1980 đến 1990.

Giờ. Buộc bụng” để nuôi con thành tài. Thế là huề”. Thích thứ gì mang về thứ ấy nên bảo tàng nhỏ của ông khá phong phú. Tham vọng của ông Trần Hữu Hám khi lập “bảo tàng” rất đơn giản là để con cháu nhớ về công sinh thành dưỡng dục.

Mỗi tháng 9 người con “viện trợ” cho lão gần 1 triệu đồng. Đó sẽ là nơi lưu giữ tốt nhất những nông cụ này cho muôn đời sau. Vợ cụ Hám kể: “Con cái trong nhà thấy ba khó nhọc nên hay biếu ông tiền ăn quà vặt. Phường Hương Chữ. Nếu đèn tắt. Đến hiện thời đã bước qua tuổi 85 khi đi trên con đường bằng phẳng và nhìn 9 người con mình đã “công thành.

Có nắp đậy. Tui chỉ để lại cho con cháu nhớ về gia đình. Con đường ông sửa thuở trước kia giờ đây đã nuôi dưỡng ý chí của hàng trăm con em xã Hương Chữ tiếp nối vào giảng đường đại học. Một số người xem ngỏ ý mua lại vài món nhưng cụ Hám không bán.

Ai cũng muốn góp công sức của mình cho một con đường chung. Tiền Đông Dương… trả lời thắc mắc của tôi về căn hầm bí ẩn được đặt trang trọng bên cửa sổ. Căn hầm thân thuộc này từng cứu hàng nghìn gia đình tránh khỏi hòm tên. Không biết ông để xen lẫn trong bộ sưu tập nông cụ có ý nghĩa gì như: gồng chân trộm.

Lớn tuổi vậy nhưng ông chạy xe ra Phong Điền. Ông cụ quả quyết: “Số tiền ấy tui đã từng có. Nhà tui đào một cái ngoài vườn. Đó cũng là những vật dụng đã gắn liền với đời sống của bà con nông dân từ hàng trăm năm trước. Tổ quốc dù có thay đổi tới đâu thì bọn trẻ vẫn biết về hình ảnh người nông dân Việt Nam một thời lam lũ nhưng rất hào hùng”.